1 tuần vợ về ngoại xa, tôi nhớ em đến loạn trí, vừa trở về đã lao vào kéo em lên giường để thoả lòng nhung nhớ, nhưng chưa kịp làm gì đã giật mình, tung cửa bỏ chạy

Hot

Cách đây nửa tháng, vợ tôi đã về quê 1 tuần để chăm mẹ tôi ốm. Hai vợ chồng đang sinh sống và làm việc trên thành phố, bố tôi đã mất từ lâu nên hiện tại mẹ tôi sống 1 mình

Công việc của cả hai vợ chồng đều bận rộn nhưng mẹ tôi gọi điện lên than thở khóc lóc rằng chẳng có ai bên cạnh lúc ốm đau. Vợ chạnh lòng thương bà nên đã xin nghỉ làm 1 tuần về quê chăm mẹ chồng. Hành động đó của vợ khiến tôi rất xúc động và càng nể trọng cô ấy hơn.

Trong 1 tuần ấy, mỗi lần tôi gọi điện về hỏi thăm thì vợ đều bảo sức khỏe mẹ có tiến triển tốt, chỉ là bệnh người già chứ không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng. Tôi nghe thế cũng thấy yên tâm phần nào. Đáng lẽ mẹ tôi muốn vợ ở quê thêm nhưng công việc của cô ấy thực sự không cho phép. Sức khỏe của bà đã tốt lên nhiều, tôi bảo vợ cứ về lại thành phố, lúc nào được nghỉ lại về quê thăm mẹ sau cũng được.

Xa nhau một tuần tôi thấy rất nhớ vợ. Đêm đầu tiên vợ lên thành phố, từ sớm tôi đã kéo cô ấy vào phòng ngủ. Thấy vợ cứ né tránh rồi gạt tay chồng ra, tôi giận lắm. Lẽ nào cô ấy không nhớ tôi hay sao? Vợ chồng son mới cưới nhau chưa lâu, xa nhau cả tuần trời mà cô ấy không hề nhớ chồng khiến tôi không khỏi chạnh lòng.

 

 

Đến khi tôi cứng rắn cởi áo vợ ra thì phải chết sững trước cảnh tượng nhìn thấy trên thân thể vợ. Khắp 2 tay và phần eo của vợ chi chít những vết thâm tím còn rất mới. Tôi nhìn mà thấy sợ hãi, cuống quýt hỏi vợ đã xảy ra chuyện gì. Những dấu vết lạ thường này không thể là bị ngã được. Còn chuyện vợ ngoại tình phản bội tôi thì lại càng chẳng bao giờ có. Vợ tôi về quê chăm mẹ chồng làm gì có thời gian ra ngoài hú hí với người đàn ông khác. Hơn nữa nếu thật sự là những dấu vết ân ái thì cũng không thể ở 2 cánh tay và phần eo được.

Tôi phải gặng hỏi mãi vợ mới thú thật là bị mẹ chồng cấu véo. Tôi nghe mà sốc không thể tin nổi. Cô ấy bảo hễ có điều gì không hài lòng là mẹ chồng lại giơ tay cấu vào eo và tay cô ấy vì đó là hai vị trí thuận tay nhất. Cô ấy bị đau và rất bất mãn nhưng không dám phàn nàn với tôi vì sợ tôi lo lắng. Vợ bảo cả năm cũng chẳng về quê mấy lần, thời gian tiếp xúc gặp gỡ mẹ chồng không nhiều và cô ấy quyết định nín nhịn cho qua.

Tôi giận vô cùng, lập tức gọi điện về quê cho mẹ hỏi cho ra nhẽ. Vợ tôi đã làm gì nên tội mà bà lại đối xử với cô ấy cay nghiệt đến thế? Để rồi câu trả lời của mẹ khiến tôi thẫn thờ sửng sốt:

“Bố mày mất sớm nhiều năm nay, mình tao nuôi mày khôn lớn trưởng thành. Thế nhưng từ lúc yêu và lấy nó thì mày chẳng quan tâm gì đến mẹ cả. Mình tao ở quê một mình lủi thủi, hai đứa mày trên đấy hưởng sung sướng. Có gì ngon đẹp mày cũng dành cho vợ, cưng chiều nó hết mực mà chẳng nghĩ đến mẹ già sinh ra và nuôi lớn mình.

Tao ghen tị thì có gì sai? Nó đã cướp mất đứa con trai mà tao yêu thương bao năm nay. Nó vừa về chăm tao được 1 tuần, mày đã sốt sắng gọi nó lên ngay. Mày sợ nó vất vả hay xa nó một ngày đã không chịu nổi? Bây giờ vì và chuyện tao cấu nó vài cái mà mày đã gọi điện về trách móc oán hận mẹ đẻ.

Tao thực sự quá hối hận, biết thế khi xưa tao đã đi lấy chồng tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình, chẳng dành hết cho thằng con trai bất hiếu như mày. Thì bây giờ tao cũng chẳng phải rơi vào cảnh ngộ thế này”.

Tôi hiểu cảm xúc và suy nghĩ của mẹ khi bà coi tôi là cả thế giới và trước đây tôi cũng chỉ có mình mẹ. Nhưng đã trưởng thành lập gia đình riêng, tình cảm tất nhiên tôi phải chia sẻ cho vợ. Vợ là người sẽ sống cùng tôi đến hết cuộc đời, do đó tôi càng phải yêu thương và chăm sóc cô ấy.

Đáng ra mẹ tôi phải hiểu cho con trai và mong con cái được hạnh phúc mới phải. Ai ngờ bà lại ghen tị, so bì với chính con dâu rồi hành hạ cô ấy cho thỏa nỗi ấm ức như vậy. Bà khiến tôi buồn lòng và thất vọng quá. Hiện tại vợ chồng tôi chưa mua được nhà, sức khỏe mẹ tôi cũng chưa kém tới mức không ở được một mình. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đón mẹ lên nhưng không phải là bây giờ. Mà tôi cũng lo lắng cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu khi đón mẹ tôi lên thành phố lắm. Tôi rối bời quá, chẳng biết phải làm thế nào nữa!