Vì công việc và sự nghiệp của chồng, tôi chỉ còn cách gạt nước mắt tiễn anh lên đường chứ đâu thể làm được gì khác.
Cách đây 2 tháng chồng tôi buồn rầu thông báo anh sắp phải đi công tác xa. Thời gian có thể là nửa năm hoặc đến 7, 8 tháng cũng nên. Anh bảo công việc rất bận rộn và mệt mỏi nhưng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để về thăm hai mẹ con tôi.
Vì công việc và sự nghiệp của chồng, tôi chỉ còn cách gạt nước mắt tiễn anh lên đường chứ đâu thể làm được gì khác. Vậy là chỉ còn tôi và con gái nhỏ 4 tuổi ở nhà với nhau. Chồng bảo có thể trong thời gian này anh không thể gửi tiền lương về cho tôi, còn muốn tích góp làm ăn đầu tư với bạn. Thu nhập của tôi không cao song cũng đủ lo cho hai mẹ con nên đồng ý.
Từ khi chồng đi, hầu như ngày nào anh cũng gọi điện về, hôm nào bận quá thì nhắn một, hai tin hỏi thăm. Vợ chồng tôi từ trước đến nay luôn tin tưởng đồng lòng nên tôi không bao giờ có suy nghĩ anh xa vợ mà làm điều xằng bậy.
Chồng đi được khoảng 2 tháng thì tôi quyết định về quê thăm bố mẹ chồng. Sở dĩ phải suy nghĩ đắn đo mới đưa ra quyết định ấy vì từ trước đến nay tôi và mẹ chồng bất hòa rất gay gắt. Bà phản đối anh cưới tôi, từ khi tôi về làm dâu thì bà vẫn luôn hằn học, coi con dâu như cái gai trong mắt. Cũng may chúng tôi sống riêng trên thành phố.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi vẫn gửi tiền, quà về biếu bà nhưng không mấy khi về chơi vì tránh mâu thuẫn. Trừ phi trong nhà có công việc gì quan trọng, còn nếu chồng muốn về quê thì anh thường chỉ đưa con về. Lần này chồng đi công tác lâu đến vậy, tôi nghĩ mình là con dâu thì cũng phải làm tròn trách nhiệm, đồng thời thay anh báo hiếu ông bà.
Tôi về mà không báo trước với mẹ chồng, vì sợ bà cấm không cho mẹ con tôi về. Suốt mấy năm kết hôn, nếu tôi có về thì cũng đều có chồng đi cùng.
Gần đến cổng nhà chồng mà tôi hồi hộp và cũng lo lắng. Không biết mẹ chồng nhìn thấy tôi sẽ tỏ thái độ ra sao. Một tay bế con, một tay xách túi hành lý và quà cáp nặng trịch. Vậy nhưng khi đứng trước cửa nhà chồng, nhìn vào cảnh tượng trong sân thì tôi lại không khỏi chết lặng.
Chồng tôi đáng lẽ giờ này đang đi công tác thì lại xuất hiện trong sân bố mẹ. Nhưng điều đó chưa phải là bất ngờ nhất, kinh khủng hơn cả là anh gầy gò xanh xao chỉ còn da bọc xương.
Tôi đánh rơi cả túi đồ, vội ôm con chạy ào vào hỏi anh làm sao thế. Anh nhìn thấy tôi cũng cực kỳ bất ngờ, không bao giờ nghĩ được tôi lại có thể xuất hiện ở đây.
Mẹ chồng nghe tiếng nên từ trong nhà đi ra. Vừa nhìn thấy tôi, dường như bao uất ức căm hờn trong lòng bà trào dâng, bà xông đến giáng cho tôi hai cái tát nảy lửa.
– Cô còn hỏi làm sao? Vì cô đấy, vì nó lấy cô nên mới ra cơ sự này. Nếu khi trước nghe lời tôi lấy con bé kia thì bây giờ có phải sung sướng khỏe mạnh rồi hay không?
Tôi lảo đảo đứng không vững khi biết chồng đã bị suy thận giai đoạn 4, anh phải vào bệnh viện để chạy thận định kỳ. Cũng vì thế mà sức khỏe sa sút. Anh bảo trước đó cũng phát hiện vài dấu hiệu nhưng vì chủ quan và tiếc tiền nên không đi khám. Tới khi đến bệnh viện kiểm tra thì tình trạng bệnh đã nặng rồi.
Nhưng chồng lại không muốn làm gánh nặng cho tôi. Anh sợ nếu chúng tôi dồn tiền chạy chữa cho anh thì ít nữa sẽ không có tiền nuôi con. Vì vậy anh về quê xin bố mẹ bán đi một mảnh đất cho anh chữa bệnh. Dù sao ông bà cũng có mảnh đất dư thừa và hai người vẫn có lương hưu đảm bảo cuộc sống.
Tôi đau xót, thương chồng và cũng cảm kích vô vàn trước tình cảm anh dành cho mình. Trong lòng tôi đã quyết định sẽ đón chồng lên thành phố chăm sóc. Song đêm đó mẹ chồng lại gọi tôi ra bảo rằng bây giờ chỉ cần anh được ghép thận thì sức khỏe sẽ hồi phục. Mà ông bà già rồ, chỉ có tôi là khỏe mạnh lại là vợ tình nghĩa vợ chồng thắm thiết. Ý bà là tôi nên hiến thận cho chồng. Bà bảo tôi nếu muốn anh sống cùng vợ con lâu dài thì hãy suy nghĩ cho kỹ đi.
Không phải tôi không thương chồng nhưng đây rõ ràng là một quyết định quan trọng. Theo mọi người tôi có nên nghe lời mẹ chồng hay không?