Một năm trước, con trai 4 tuổi của tôi thường phải vào viện vì mắc bệnh lạ. Tiền thuốc men quả thật rất nhiều, nên tôi phải nhận thêm việc, vay mượn để có tiền chạy chữa cho con. Nhiều lần con nằm viện, thấy con ốm yếu còn vợ bơ phờ mà tôi xót xa lắm.
Tôi 33 tuổi, làm nghề sửa ống nước. Vợ tôi ở nhà buôn bán đơn giản. Vợ tôi nhỏ hơn tôi 7 tuổi, tôi khó khăn lắm mới rước được cô ấy về làm vợ. Từ ngày vợ sinh con, tôi để vợ ở nhà làm việc nhẹ nhàng. Tôi dù không kiếm được nhiều tiền cũng chẳng muốn vợ ra ngoài làm việc cực khổ.
Một năm trước, con trai 4 tuổi của tôi thường phải vào viện vì mắc bệnh lạ. Tiền thuốc men quả thật rất nhiều, nên tôi phải nhận thêm việc, vay mượn để có tiền chạy chữa cho con. Nhiều lần con nằm viện, thấy con ốm yếu còn vợ bơ phờ mà tôi xót xa lắm.
Từ dạo đó, vợ tôi ít nói đi hẳn, còn dễ nổi nóng với chồng. Tôi không nỡ trách vợ, biết cô ấy cả ngày ở bệnh viện trông con cũng không dễ dàng gì. Chạy chữa ròng rã suốt 1 năm, sức khỏe con trai tôi cũng dần khá hơn, đã được về nhà. Vợ tôi vẫn ở nhà chăm con, nhưng tôi không để cô ấy buôn bán nữa. Tôi muốn vợ nghỉ ngơi, còn phần kiếm tiền thì tôi sẽ đảm đương. Vợ tôi nghe thế cũng không phản kháng, im lặng quay lưng về phía tôi.
Sức khỏe của con tôi ngày một tốt lên, bác sĩ đã cho con tôi đi học nhà trẻ lại. Tôi hào hứng nói với vợ nếu cô ấy muốn đi làm thì cứ tìm việc, không quan trọng kiếm được bao nhiêu tiền, tôi chỉ muốn cô ấy ra ngoài cho khuây khỏa. Sau đó vợ tôi xin được việc ở một cửa hàng gần nhà. Từ ngày đi làm, tinh thần của vợ tôi cũng khá hơn.
Một hôm tôi đi sửa ống nước cho khách như mọi lần. Nhà của vị khách này vừa to vừa đẹp, bước vào nhà tôi không khỏi cảm thán mà mong ước có nhiều tiền để mua cho vợ con một căn thế này. Càng nghĩ tôi càng phấn chấn tập trung vào làm việc. Lúc tôi sửa xong thì không thấy ai trong nhà. Tôi đi ra ngoài tìm ông khách kia thì bất ngờ thấy một người phụ nữ bước ra từ phòng ngủ. Tôi chết sững tại chỗ, đồ nghề trên tay cũng rớt xuống.
Người phụ nữ kia chính là vợ tôi. Thấy tôi, cô ấy hoảng hốt vội tránh đi, ông khách kia đi lên từ phía sau, hỏi cô ấy muốn ăn gì không. Tôi quá tức giận, lao đến định đánh ông ta thì vợ tôi vội can ngăn. Cô ấy van xin tôi về nhà rồi nói chuyện. Ông ta tỏ vẻ khinh thường tôi, quăng tiền xuống sàn ngay trước mặt tôi. Ông ta còn chửi mắng đuổi tôi và vợ ra khỏi nhà.
Tôi trở về nhà như người mất hồn, còn vợ tôi khóc nức nở xin tôi tha thứ. Cô ấy nói ông khách kia là cấp trên của cô ấy. Ông ta nói nếu vợ chịu qua lại với ông ta một thời gian thì sẽ cho cô ấy 50 triệu. Vợ tôi thấy thế thì đồng ý ngay, cô ấy cũng vì chán nản cảnh nghèo khó, con thì bệnh tật mà làm vậy.
Tôi bất lực và đau lòng lắm, vừa hận vợ phản bội vừa hận mình kém cỏi. Tôi phải làm sao đây?