Về đến nhà, tôi đem hết đồ đạc của chồng vứt hết. Nỗi đau lớn nhất với phụ nữ chính là khi biết mình bị lừa dối suốt bao năm cũng không hề biết.
Tôi và chồng đều là dân xa quê lên Sài Gòn lập nghiệp. 25 tuổi lấy chồng, tôi dành hết thanh xuân đời con gái cho anh. Chúng tôi ở nhà trọ, lương vợ lương chồng cũng chỉ 23 triệu. Lấy nhau được ba năm thì một trai một gái ra đời. Vợ chồng cứ bị cuốn vào vòng cơm áo gạo tiền với con cái như thế mà làm hoài cũng chẳng dư dôi để mua nhà ở thành phố.
Khi con trai lớn của tôi lên 4 thì chồng thất nghiệp suốt hai tháng dài. Sau đó một cô bạn cũ tên Hoa giới thiệu chỗ làm cho chồng tôi, nhưng mức lương lại thấp hơn trước rất nhiều. Một mình tôi xoay sở tiền bạc nhưng vẫn cố gắng động viên chồng. Vì vẫn còn vướng con nhỏ mới 2 tuổi nên tôi cũng không thể tăng ca để thêm tiền. Nhưng từ ngày chồng nhận việc mới làm nặng nhọc lại ít lương hơn trước thì khi về nhà lại cự cãi với vợ con.
Cuộc sống vợ chồng cũng vì thế mà trở nên mệt mỏi, ngột ngạt. Vì sợ chồng tự ái nên không bao giờ tôi nói chồng đưa thêm tiền hàng tháng. Cũng may trời tương, đến khi con lớn 7 tuổi thì tôi cũng được nhận vị trí quản lý, lương tăng gấp đôi. Ngược lại, chồng tôi vẫn là nhân viên bình thường.
Thấy chồng làm ở chỗ này không thể thăng tiến, tôi nói khéo với chồng thử tìm chỗ khác tốt hơn. Nhưng anh nghe thế lại giận đùng đùng, cho rằng tôi cư xử vô ơn. Anh còn bảo cô bạn Hoa kia giúp anh khi khốn khó, giờ công ty cô ấy khó khăn sao lại bỏ đi được? Vì muốn nhà cửa ấm êm, tôi cũng nhẫn nhịn không tranh cãi với chồng nữa.
Mấy năm sau đó tôi cũng ráng dành được 400 triệu, bàn tính với chồng mua trả góp một căn chung cư ở thành phố. Nhưng vừa nghe qua thì chồng lại đòi dùng tiền đó để làm ăn. Tranh cãi qua lại, tôi đưa 300 triệu cho chồng, đành hoãn lại kế hoạch mua nhà.
Chẳng ngờ, biến cố đổ ập xuống gia đình, chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Tôi đau thấu ruột gan, khóc cạn nước mắt trong ngày chồng mất. Tôi cũng không biết số tiền chồng mang đi làm ăn ở đâu. Vì trước kia dù tôi có hỏi chồng cũng một mực không nói.
Sau ngày chồng mất khoảng 1 tháng, điện thoại của chồng bỗng đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ công ty bất động sản, họ thông báo giao căn họ chung cư gần 4 tỷ đã hoàn thành. Tôi vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, chẳng lẽ bao lâu nay chồng làm ăn lời lãi nên mua nhà làm quà tặng mẹ con tôi?Nhưng đến khi nghe tên chủ căn nhà, tôi sốc ngất. Căn hộ xinh đẹp sang xịn ấy lại đứng tên chồng tôi và một người phụ nữ khác, cũng chính là người bạn cũ ngày trước đã cho chồng tôi việc làm.
Đến khi gặp cô Hoa ấy thì tôi càng chết lặng khi biết cô ta có một con trai 2 tuổi với người chồng phản bội của mình. Từ sau khi cho chồng tôi vào công ty mình làm, cô ta cũng dần trở thành người thứ ba, còn sinh con cho anh ta.
Buổi gặp hôm ấy, lòng tôi đầy căm hận khi thấy dáng vẻ khinh khỉnh của ả nhân tình kia. Cô ta nói cũng là do tôi không biết giữ chồng, còn căn hộ này là tiền hai người họ làm ăn chung mà có. Trước mặt nhân tình của chồng, bàn tay tôi siết chặt đến chảy máu, nước mắt phải nuốt vào trong khi biết chồng dành tiền cho bồ, lừa vợ con 300 triệu để xây nhà riêng với bồ. Tôi chẳng làm được gì để đòi lại tiền của mình, đành cay đắng ra về.
Về đến nhà, tôi đem hết đồ đạc của chồng vứt hết. Nỗi đau lớn nhất với phụ nữ chính là khi biết mình bị lừa dối về cả tình cảm và vật chất suốt bao năm cũng không hề biết. Nếu chồng tôi không mất, thì sự phản bội này sẽ càng kéo dài tới chừng nào?